Nhờ bộ phim, tôi nhận thức được sai lầm của mình và quyết định thay đổi vì con.

Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn tự hào về cách giáo dục con của mình. Tôi đặt ra những quy tắc nghiêm ngặt trong và bắt buộc con phải tuân theo. Chẳng hạn, các con phải thức dậy lúc 5 giờ sáng để tập thể dục. Tôi cho rằng rèn luyện thể chất là điều cần thiết và không muốn con hình thành thói quen lười biếng.
Bên cạnh đó, tôi cũng giới hạn thời gian giải trí của con. Sau giờ tan học, con chỉ có 2 tiếng để xem TV hoặc sử dụng Internet. Sau khoảng thời gian này, con phải ăn tối rồi tiếp tục học cho đến khi hoàn thành xong bài tập về nhà. Tôi luôn kiểm tra kỹ từng bài làm của con, nếu có sai sót, con phải sửa đến khi đúng mới được đi ngủ. Thậm chí, có những hôm con phải học đến 1 giờ sáng vì làm sai quá nhiều bài tập.
Với phương pháp giáo dục này, con gái tôi luôn đạt thành tích xuất sắc, liên tục đứng nhất lớp. Tôi xem đó như một minh chứng cho sự đúng đắn của cách dạy con. Mỗi khi kể về thành tích của con tại công ty, tôi luôn nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ. Tuy nhiên, có một số đồng nghiệp không đồng tình. Họ cho rằng trẻ em cũng cần có không gian riêng để phát triển và việc gò bó, ép buộc có thể khiến con bị tổn thương tâm lý. Tôi chỉ cười nhạt, cho rằng họ đang ghen tị vì tôi có đứa con giỏi giang, tiền đồ xán lạn.
Cứ thế, tôi tiếp tục duy trì cách dạy con theo kỷ luật nghiêm ngặt. Nhưng rồi, một ngày nọ, tôi nhận thấy con gái mình bắt đầu có những biểu hiện lạ. Con không còn vui vẻ như trước, ít giao tiếp và thường xuyên rơi vào trạng thái mệt mỏi. Sau khi đi học về, con vội vàng làm xong bài tập rồi vệ sinh cá nhân và đi ngủ sớm, thay vì trò chuyện với tôi như trước.

Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ con đang giận dỗi vô cớ. Nhưng tình trạng này kéo dài, con dần trở nên thu mình hơn, thậm chí có những hành động cực đoan như tự làm bản thân bị thương. Lúc này, tôi thực sự hoảng loạn và bắt đầu tìm kiếm lời khuyên từ những người xung quanh. Một đồng nghiệp khuyên tôi nên đưa con đi khám tâm lý. Tôi miễn cưỡng làm theo. Bác sĩ chẩn đoán con gái tôi bị trầm cảm.
Lỗi lầm tai hại trong việc giáo dục con cái
Trong lúc hoang mang, tôi được đồng nghiệp giới thiệu bộ phim "Sex Education". Người đồng nghiệp này khuyên tôi nên xem để hiểu hơn về tâm lý con trong độ tuổi dậy thì. Trong phim, nhân vật Jackson Marchetti là một vận động viên bơi lội xuất sắc, luôn được kỳ vọng sẽ giữ vững phong độ trong đội tuyển của trường.
Đằng sau ánh hào quang của một "ngôi sao thể thao" là áp lực khổng lồ từ mẹ ruột của cậu - bà Sophia. Bà đặt ra những kỳ vọng cao và luôn yêu cầu Jackson phải tập luyện nghiêm túc, kiểm soát thời gian sinh hoạt, chế độ ăn uống của cậu.
Khi Jackson muốn thử sức với những lĩnh vực khác, mẹ cậu lập tức bác bỏ, cho rằng con trai chỉ có một con đường duy nhất là tiếp tục thi đấu. Dù Jackson ngày càng tỏ ra kiệt sức và căng thẳng, bà Sophia vẫn không để ý đến cảm xúc của con, liên tục thúc ép con nỗ lực hơn nữa. Cuối cùng, Jackson cảm thấy bế tắc và tuyệt vọng đến mức phải tự làm tổn thương mình bằng cách đập tay vào cửa để có lý do ngừng thi đấu.

Phân cảnh này thực sự khiến tôi rùng mình. Tôi nhận ra, con gái tôi có lẽ cũng đang trải qua những cảm xúc tương tự nhân vật Jackson. Con đã sống trong sự kỳ vọng và ép buộc quá lớn từ tôi, không có cơ hội được tự do khám phá bản thân hay tìm ra điều mình thực sự yêu thích. Trong mắt tôi, con là một đứa trẻ hoàn hảo. Tuy nhiên, trong mắt con, tôi lại là "kẻ thù" đã khiến con kiệt sức, cô đơn và mất phương hướng.
Bộ phim này giúp tôi nhận ra rằng làm cha mẹ không chỉ là đặt ra những nguyên tắc và ép con tuân thủ, mà còn cần sự thấu hiểu, lắng nghe và tôn trọng con như một cá thể độc lập. Do đó, tôi quyết định thay đổi, dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện với con, lắng nghe suy nghĩ và mong muốn của con.
Ngoài ra tôi cũng bắt đầu học cách tôn trọng sở thích của con, cho con được nghỉ ngơi, vui chơi và có những khoảng thời gian riêng.