Đúng lúc ấy thì nhà trai đến, tuy không chứng kiến hết nhưng chỉ cần nhìn là cũng có thể đoán được.
32 tuổi, từng một lần đò, không con cái, và hôm nay là ngày tôi tái hôn. Nhà rạp dựng từ hôm qua, tiếng nhạc tưng bừng, mẹ tôi cười mà mắt hoe đỏ. Bà nói nhỏ vào tai tôi: "Người ta có một lần mặc áo cưới, con thì hai. Lần này thì phải hạnh phúc, bình an nhé".
Tôi gật đầu. Người đàn ông tôi sắp lấy – anh Khánh – hiền lành, tử tế, hơn tôi 5 tuổi, chưa từng vợ con. Anh nói không cần quá khứ tròn trịa, chỉ cần hiện tại đừng giấu giếm nhau. Vậy mà tôi đã giấu. Tôi đã không nói rằng chồng cũ của tôi, Hoàng, từng nói một câu trước khi ký đơn ly hôn: "Nếu em lấy chồng khác, tôi thề sẽ không để yên".
Lúc đó tôi tưởng anh nói cho có. Chúng tôi ly hôn sau 3 năm sống như hành hạ nhau. Hoàng ghen tuông, kiểm soát, cấm tôi đi làm, cấm bạn bè, cấm cả về quê thăm mẹ. Khi tôi dọn đi, anh đập vỡ gương phòng ngủ, máu chảy đầy tay mà vẫn cười: "Em giỏi lắm, cứ chạy đi".
Buổi trưa, khi tôi đang chỉnh lại khăn voan trong phòng, chờ đợi nhà trai tới đón dâu, thì tiếng la thất thanh vọng lên từ dưới sân. Cô bạn thân của tôi chạy vào, mặt không còn giọt máu. Cô chỉ nói đúng một câu khiến tôi thót tim: Chồng cũ tôi đến rồi, tay cầm dao, đập phá mọi thứ.

Ảnh minh họa
Tôi lao xuống giữa lúc mọi người đang hỗn loạn. Hoàng đứng giữa sân, tóc rối bù, ánh mắt như người mất trí. Xung quanh là vài chiếc ghế nhựa ngã nhào. Anh ta la hét, đập bàn, lớn tiếng buộc tội tôi phá hoại đời anh, cướp hết mọi thứ của anh, rồi lại dửng dưng đi lấy người khác như chưa từng có cuộc hôn nhân nào tồn tại.
Tôi đứng đó, giữa bộ váy cưới trắng muốt và sự nhục nhã ê chề. Mọi người nhìn nhau, bàn tán, xôn xao, có vài người là anh họ tôi thì định xông vào kéo Hoàng đi nhưng lúc đó Hoàng như lên cơn, khiến các anh không thể tiếp cận, mẹ tôi thì ngồi sụp xuống nền nhà, tay ôm lấy đầu.
Đúng lúc ấy thì nhà trai đến, tuy không chứng kiến hết nhưng chỉ cần nhìn là cũng có thể đoán được. Khánh đứng chắn trước tôi, gương mặt trầm lặng đến lạnh lùng. Hoàng nhìn anh như nhìn một kẻ thù. Hai người đàn ông đứng cách nhau chỉ vài bước, nhưng không khí như nghẹt thở. Khánh nói: "Anh đừng làm khổ cô ấy nữa. Như thế chưa đủ hả, anh còn muốn gì hả?".
Khi tôi tưởng Hoàng sẽ lao đến đánh Khánh thì may mắn công an đến.
Lúc mọi thứ lắng xuống, hôn lễ được tổ chức một cách nhanh nhất có thể rồi tôi lên xe hoa, theo Khánh về nhà anh. Tôi không biết sau này Hoàng có gây khó dễ cho tôi nữa không? Tôi cũng không biết nhà chồng sẽ đánh giá như thế nào về tôi khi đúng ngày cưới lại xảy ra chuyện này?