Sau hôm ngập lụt phải đi nhờ xe anh hàng xóm, tôi nghĩ đến chồng mà buồn tủi

Nhà anh Cường cách nhà tôi 10 căn hộ, nhờ có chuyến xe mà tôi mới có dịp trò chuyện với anh.

Mấy hôm trước, trời mưa to, xung quanh chung cư khu tôi ở ngập lụt rất nặng. Trên đường đi làm, tôi cố gắng đi xe qua chỗ ngập thì bất ngờ xe chết máy. Cửa hàng sửa xe quá tải, chủ quán nói chắc phải 1 tiếng nữa mới đến lượt tôi. Khi đang ngồi chờ trước cửa quán thì có một chiếc ô tô dừng lại, bấm còi. Ban đầu, tôi chẳng để ý, nhưng cửa xe bên cạnh ghế lái ô tô hạ xuống, một người đàn ông gọi: “Dung ơi, Dung ơi”. Tôi ngỡ ngàng, hóa ra là anh Cường hàng xóm.

Nhà anh Cường cách nhà tôi khoảng 10 căn hộ nên chúng tôi chỉ biết nhau chứ ít nói chuyện. Anh Cường cũng đang trên đường đi làm, thấy tôi bị ướt, tay xách giày ngồi ở vỉa hè dưới trời mưa lất phất nên dừng lại hỏi thăm. Qua nói chuyện, chúng tôi mới phát hiện là công ty của cả 2 ở gần nhau, nằm tại 2 tòa nhà trên cùng một con phố. Vậy mà, bấy lâu nay, cả tôi lẫn anh đều không hay biết.

Vậy em lên xe, anh chở em đi, chứ ngồi ở đây đợi đến bao giờ? Mà sửa xe xong, đi thêm một đoạn nữa lại gặp chỗ ngập, lại chết máy thì sao? Ô tô của anh gầm cao nên đi qua chỗ ngập cũng không vấn đề gì. Anh quen chủ quán sửa xe này, để anh bảo anh ấy sửa xe cho em rồi cho em gửi lại ở quán. Đến chiều anh chở em về đây lấy xe”, anh Cường nhiệt tình.

Nghe anh Cường nói chuyện với vợ rồi nghĩ đến chồng mình mà tôi tủi thân. (Ảnh minh họa)

Tôi hơi ngại nên từ chối. Tuy nhiên, anh Cường vẫn mời tha thiết. Nghe lời anh nói cũng hợp lý, hôm đó gần cuối tháng nên tôi cũng nhiều việc, nếu cứ chờ rồi bì bõm lội nước thì không biết bao giờ mới đến nơi. Vậy là sau đó tôi đồng ý với phương án của anh. Lên xe, anh Cường đưa cho tôi giấy ăn để lau mồ hôi, mời tôi uống nước lọc. Xe chạy khoảng 30 phút là đến nơi. Anh dặn chiều nay sẽ cho tôi quá giang nốt chiều về. Nhờ có anh mà tôi đã đến công ty đúng giờ.

Đến chiều, tôi lại đi xe anh Cường về, đường vẫn còn ngập, nước chưa rút được là bao. Trên xe, tôi và anh có cơ hội trò chuyện, hỏi thăm nhau nhiều hơn. Trên đường đi thì vợ gọi, anh Cường nhấc máy, ân cần: “Em à, anh đây, đường vẫn còn ngập em ạ. Nay con có ngoan không? Em có mệt không?...

Vậy à, nay em mệt thì đừng nấu cơm, để anh về nấu cho. Hay nay mưa gió, vợ chồng mình làm nồi lẩu?...

Ừ cứ thế nhé, em nghỉ tí đi, anh về rồi sẽ nấu ăn”.

Anh Cường kể, vợ anh đang ở nhà trông bé thứ 2. “Trông trẻ con vất vả lắm em ạ, mệt hơn mình đi làm. Anh cũng thương vợ lắm nhưng con bé thứ 2 nó hay ốm, cho đi học sớm hay thuê giúp việc thì không yên tâm, mà 2 bà nhà anh đều đã cao tuổi, không giúp được. Phụ nữ ở nhà trông con, không được đi làm là thiệt thòi nhiều thứ lắm. Biết vợ vất vả nên anh cũng cố gắng làm việc, lo kinh tế vững vàng để cô ấy yên tâm”, anh cười hiền.

Cuộc trò chuyện kết thúc khi anh Cường đã đưa tôi đến quán sửa xe. Tôi gửi lời cảm ơn anh. Tôi lấy xe rồi tiếp tục hành trình về nhà. Trên đường về, tôi tranh thủ vào chợ mua đồ, sau đó lại tất tả đón con. Vì trời mưa, đường ngập nên hơi tắc, đi lâu hơn bình thường. Gần 7 giờ tối, tôi mới về đến nhà, vừa mở cửa vào là ánh mắt khó chịu, tiếng hằn học của chồng: “Em đi đâu mà giờ mới về, cơm nước thì chưa nấu, mấy giờ mới có cơm ăn đây”.

Tôi quá mệt mỏi với người chồng chỉ biết chê bai, chì chiết người khác. (Ảnh minh họa)

Tôi lao vào cơm nước thật nhanh cho chồng có cơm ăn. Ăn xong, anh ta ngồi chễm chệ xem tivi, cắm mặt vào cái điện thoại, còn tôi rửa bát, tắm rửa cho 2 con, dạy con học bài, dọn dẹp nhà cửa đến khuya mới xong. Chồng tôi đi làm về, không bao giờ động tay vào việc gì, đồ đạc thì bày bừa khắp nơi, vợ nấu cơm cho ăn nhưng lúc nào cũng cằn nhằn món này nhạt, món kia mặn.

Mỗi tháng chồng chỉ đưa cho tôi 8 triệu đồng, thế mà lúc nào cũng chê vợ tiêu hoang. Tôi mà hỏi thêm tiền thì anh ta lại chì chiết tôi bằng giọng điệu rất kinh khủng. Công việc áp lực, việc nhà chất đống nhưng chưa bao giờ tôi nhận được từ anh ta một câu quan tâm, chia sẻ, đổi lại chỉ toàn chê bai, trách móc. Mỗi ngày về đến nhà, nhìn thấy chồng là tôi đã mệt mỏi, căng thẳng.

Ngay sáng hôm sau đó, vợ chồng tôi còn cãi nhau một trận lớn chỉ vì tôi chưa kịp giặt mẻ quần áo có chiếc áo phông trắng mà anh ta cần mặc ngay.

Từ sau hôm đi nhờ xe anh Cường, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nghe cái cách anh ấy nói chuyện, quan tâm vợ rồi nghĩ đến chồng mình mà tôi tủi thân. Bỗng dưng, tôi muốn ly hôn chồng, chấm dứt cuộc hôn nhân quá đỗi mệt mỏi này. Tôi thấy mình thiệt thòi, hy sinh quá nhiều để rồi nhận lại toàn cay đắng. Liệu đã đến lúc tôi nên giải thoát cho mình chưa hay cố tiếp tục nhẫn nhịn, chịu đựng như bấy lâu nay vẫn làm để giữ lại mái ấm cho các con?

TinVn.Net - Nơi hội tụ thông tin thời sự nhanh chóng và chính thức

Hãy tạo ra một cộng đồng lành mạnh và chia sẻ kiến thức với nhau nhé.

Thông Báo Mới