Đôi khi, không phải điều gì cũng đến theo đúng lịch ta mong đợi nhưng yêu thương thật sự thì không vội vã.
Chậm một nhịp đời
Tôi năm nay 37 tuổi, cưới chồng được 6 năm. Chúng tôi sống trong một căn hộ nhỏ, tầng ba, cuối dãy hành lang có tiếng chuông gió kêu lách cách mỗi chiều. Những âm thanh đó, với tôi, đôi lúc còn thân quen hơn cả giọng nói của chồng mình.
Chúng tôi đã từng yêu nhau rất nhiều. Thời sinh viên, anh đạp xe hơn 10 cây số chỉ để mang cho tôi hộp xôi nóng và một hộp sữa chua dâu. Sau này, khi cả hai đã có việc làm, chúng tôi thuê một căn trọ nhỏ, cùng nhau mua từng chiếc ghế, từng cái quạt. Tất cả mọi thứ đều làm cùng nhau.
Cho đến khi… không có con.
Năm đầu tiên, tôi không lo lắng. Mẹ chồng cũng chưa nói gì, chỉ hỏi vu vơ mỗi lần tôi về quê: "Dạo này trông gầy đấy, ăn uống không vào à con?".
Năm thứ hai, tôi bắt đầu đi khám. Kết quả bình thường. Chồng tôi cũng đi. Kết quả cũng không sao. Bác sĩ gọi đó là "vô sinh không rõ nguyên nhân". Nhưng người ngoài thì không bao giờ tin "không rõ". Họ luôn cần một cái tên để trách, để đổ lỗi.
Và người phải lĩnh mọi trách nhiệm... chính là tôi.
Mẹ chồng tôi bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt nửa thương hại, nửa thất vọng. Họ hàng gọi điện cho chồng tôi, khuyên nên "chạy thuốc Bắc, thuốc Nam, rồi tính đường con cái chứ tuổi không còn nhỏ".
Có một lần, tôi vào nhà tắm, vừa xả nước vừa khóc. Tôi sợ mình đang dần trở thành một gánh nặng, một điểm đen trong gia đình. Không ai trách mắng, không ai nói nặng nhẹ nhưng cũng không còn trao nhau một câu tình cảm, ôm an ủi. Không ai hỏi tôi có mệt không, có ngủ được không? Chồng tôi – người từng đạp xe 10 cây số vì hộp xôi – giờ chỉ ngồi ôm điện thoại, mở clip hài, cười khan.
Tôi hiểu. Anh cũng mệt. Nhưng tôi không còn biết chia sẻ từ đâu.

Ảnh minh họa
Chữa lành
Một buổi chiều, sau khi đi làm về, tôi thấy một hộp giấy nhỏ để trước cửa phòng. Mở ra là cuốn sách: "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã”. Không ghi tên người gửi.
Tôi ngồi bệt xuống sàn. Nắng từ cửa sổ hắt vào góc phòng. Không có ai, không có tiếng động. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi mở một trang sách. Trong đó có viết một câu: "Khi ta bắt đầu biết yêu lấy chính mình thì thế gian cũng bắt đầu yêu lấy ta".
Tôi không biết vì sao mình khóc.
Tôi bắt đầu thay đổi. Nhỏ thôi. Mỗi sáng dậy sớm 15 phút để ngồi uống trà. Buổi trưa ăn một mình cũng dừng điện thoại lại, nhắm mắt tận hưởng một miếng bánh. Tối về, không hỏi chồng "sao về muộn?", chỉ đặt sẵn chén canh nóng. Và rồi, tôi thấy anh bắt đầu rót nước cho tôi, lại thỉnh thoảng hỏi "em ngủ được không?".
Không phải mọi thứ đều trở lại như cũ. Nhưng có lẽ đang được chữa lành.
Một hôm, tôi nói với chồng: "Hay mình xin con nuôi nhé?".
Anh im một lúc lâu, rồi gật đầu: "Nhưng dù có hay không… thì cũng đừng ép mình quá. Anh sợ em đau".
Tôi bật cười. Lần đầu tiên cười vui vẻ từ trong lòng tràn ra.

Ảnh minh họa
Một tuần sau buổi trò chuyện ấy, chồng tôi bất ngờ nhắn tin trong giờ làm: "Cuối tuần mình đi biển nhé. Anh đặt vé rồi. Mình thử đổi gió một chút, biết đâu lại có tin vui".
Tôi gõ lại mấy lần mà chưa gửi, vì mắt cứ rưng rưng. Lâu lắm rồi chúng tôi chưa có chuyến đi nào đúng nghĩa là của hai người. Những năm qua, cuộc sống bị bóp nghẹt trong những buổi họp mặt gia đình, các toa thuốc, lịch khám, cả những kỳ vọng vô hình treo lơ lửng giữa căn nhà bé nhỏ.
Chuyến đi đến Phú Yên – nơi bãi biển sạch sẽ và nắng thì dịu nhẹ như một cái ôm.
Chúng tôi thuê một phòng khách sạn gần biển. Sáng sớm, anh dậy sớm dắt tôi ra ngắm bình minh. Tôi dựa vai anh, cảm giác như đang được yêu lại từ đầu. Buổi tối, chúng tôi đi ăn hải sản trong một quán ven đường, uống vài lon bia lạnh, không nói nhiều, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn cả nghìn lời.
Khi về phòng, tôi nói nửa đùa nửa thật: "Nếu 'trúng thưởng' thật thì em sẽ quay lại Phú Yên thêm nhiều lần nữa". Anh bật cười, không trả lời, chỉ nắm tay tôi chặt hơn.
Tối đó, tiếng sóng vỗ như dỗ dành. Tôi không cầu mong điều gì rõ ràng. Chỉ mong nếu "phép màu" đến, con sẽ đến trong những ngày mà chúng tôi thật sự thuộc về nhau, không áp lực, không kỳ vọng, chỉ có tình yêu thuần khiết nhất.
Cuộc sống không phải cuộc đua và hôn nhân cũng không phải đường đích của những tờ giấy siêu âm. Có những điều không đến theo đúng kỳ vọng nhưng tình yêu, nếu còn, thì luôn có cách để chữa lành. Dẫu chỉ là một cái gật đầu nhẹ, hay một bữa cơm có người đợi.
Lời nhắn từ trái tim: Khi cuộc sống trở nên ngột ngạt, khi những cuộc trò chuyện chỉ còn lại tiếng thở dài, và bữa cơm chung không còn vị, đó có thể là lúc hai người cần tạm rời xa mọi thứ. Không cần quá tốn kém, chỉ cần một chuyến du lịch ngắn, một nơi đủ yên để nghe lại tiếng lòng nhau. Vì đôi khi, không phải tình yêu phai nhạt – chỉ là nó đang nghẹt thở giữa trăm ngàn áp lực. Một chuyến đi, một buổi hoàng hôn bên biển, hay một buổi sáng dậy trễ cùng nhau... cũng đủ để yêu lại, chậm lại, và nhận ra: Chúng ta vẫn còn cần nhau, chỉ là quên mất cách nắm tay giữa những vội vã.