Gần 1 năm qua, nhà tôi phải trả cả tiền ăn cho vợ chồng em cô em chồng.
Tôi là Phương, đã lập gia đình được vài năm và hiện đang sống cùng mẹ chồng. Nhà có vợ chồng tôi, mẹ chồng và 2 con của tôi. Tôi vốn không phải người hay tính toán, nhưng gần đây, có một chuyện khiến tôi thật sự bức bối.
Em chồng tôi – Hà, mới lấy chồng được gần một năm. Vợ chồng Hà có nhà riêng, do bố mẹ chồng mua cho, lại cách nhà bà không xa. Công việc của cả hai cũng ổn định, chẳng hề khó khăn. Thế nhưng, ngày nào Hà cũng xách cặp lồng về lấy thức ăn mẹ nấu, mang về cho hai vợ chồng ăn. Ban đầu, tôi nghĩ một hai bữa thì chẳng sao, có gì đâu mà phải để bụng. Nhưng dần dần, chuyện đó trở thành thói quen.
Bữa cơm nhà tôi vốn chỉ trông vào đồng lương hai vợ chồng. Mẹ chồng không có lương hưu, chi tiêu chợ búa phần lớn đều từ tay tôi. Bình thường, một bữa ăn đã tốn khoảng 150 – 200 nghìn, chưa kể những hôm tôi mua thêm tôm hùm, cua, cá hồi,... cho con nhỏ. Vậy mà mỗi lần có món ngon, bà đều chia đôi, đưa phần sang cho Hà. Thành ra, tiền chợ tôi dự tính 12 triệu đồng/tháng nay đội lên thành 16 triệu đồng, chỉ đủ dùng trong 20 ngày. Cuối tháng, bà lại bảo tôi tự đi chợ, vì tiền hết rồi.

Em chồng tôi đã kết hôn nhưng ngày nào đi làm về cũng qua nhà lấy thức ăn, trong khi vợ chồng tôi là người chi tiền chợ. (Ảnh minh họa)
Thú thực, tôi thấy như thể vợ chồng mình đang "nuôi" thêm cả gia đình em chồng. Tôi đi làm, vừa lo con nhỏ, vừa gánh kinh tế. Chồng tôi thì xuề xòa, chỉ bảo: "Thôi, coi như hỗ trợ em gái" Nhưng tôi thấy không hợp lý. Hà không hề nghèo khó, đã lấy chồng, có nhà riêng, sao vẫn bám vào mẹ đẻ và anh chị như vậy? Tôi không so đo, nhưng cái cách mà Hà cư xử, coi việc lấy đồ ăn từ nhà mẹ như chuyện hiển nhiên, khiến tôi thấy chạnh lòng.
Không chỉ chuyện cơm canh, nhiều lần tôi mua thực phẩm sạch ở quê gửi lên, mẹ chồng đều san nửa cho Hà. Cảm giác như vợ chồng tôi có nghĩa vụ phải lo cho gia đình em chồng, trong khi họ hoàn toàn đủ khả năng tự lo.
Tôi đã cố nín nhịn, nhưng rồi một hôm, tôi ngồi xuống, nói thẳng với mẹ chồng. Tôi bảo: "Mẹ ạ, con thấy không ổn khi ngày nào Hà cũng lấy đồ ăn về. Con tính toán chẳng phải vì tiếc mấy miếng thịt, miếng cá, mà vì vợ chồng con còn phải lo cho con nhỏ. Chúng con cũng có giới hạn chứ. Mẹ cũng nên để vợ chồng cô ấy tự lập, tự lo chứ không thể phục vụ cô chú ấy mãi được. Còn con đề xuất nếu cô Hà muốn về đây lấy đồ ăn thì mẹ bảo cô mỗi tháng đóng thêm 4 triệu đồng mẹ nhé".
Không ngờ, bà gắt lên: "Sao con tính toán từng bữa ăn với cả người thân? Ki bo quá! Chúng nó cũng là máu mủ trong nhà. Nếu con thấy khó chịu thì thôi, mà mẹ cũng đang phục vụ vợ chồng con đấy. Nếu con thấy không thoải mái thì vợ chồng con ra ngoài mà ở riêng".

Khi tôi nói thẳng quan điểm thì gia đình bất hòa, mẹ chồng đuổi vợ chồng tôi ra ngoài ở riêng. (Ảnh minh họa)
Nghe bà nói, tôi vừa tủi, vừa ấm ức. Tôi đã cố gắng sống hòa thuận, vun vén trong nhà, nhưng cuối cùng lại bị gắn mác "ki bo". Chồng tôi nghe vậy cũng im lặng, không bênh vợ. Đêm đó, tôi nằm suy nghĩ rất lâu. Có lẽ, ra ở riêng sẽ là lựa chọn tốt nhất, để khỏi va chạm, khỏi khó xử, và để tôi được sống trong căn bếp của chính mình, không phải lo lắng mỗi khi bữa cơm bị chia đôi.
Tôi chia sẻ câu chuyện này không phải để kể xấu ai, mà mong những ai từng làm dâu sẽ hiểu cảm giác của tôi. Một gia đình muốn yên ấm, không chỉ cần sự bao dung của dâu con, mà còn cần sự công bằng, thấu tình đạt lý từ phía cha mẹ và anh em trong nhà. Bởi lẽ, cơm canh có thể chia, nhưng sự tôn trọng và công bằng thì không thể thiếu.