Thời gian thấm thoắt qua đi, đến nay Vi đã sống với vợ chồng ông Chương được 7 năm.
Mẹ dẫn con đến ăn bánh xèo rồi bỏ lại
Câu chuyện ông Nguyễn Văn Chương (SN 1954) và bà Phạm Thị Luôn (SN 1954), chủ quán bánh xèo ở phường An Hội Đông (trước là phường 16, quận Gò Vấp), TP.HCM nhận nuôi cháu bé bị mẹ dẫn tới ăn bánh rồi bỏ rơi tại quán đã từng nhận được rất nhiều sự quan tâm của mọi người.
Đó là một buổi chiều dịp Giáng sinh năm 2018. Có một phụ nữ dẫn theo đứa bé gái khoảng 3 tuổi đến quán của ông Chương, gọi một 1 chiếc bánh xèo và 5 chiếc bánh khọt. Bận bán hàng, ông bà chẳng để ý, quay đi quay lại đã không thấy người phụ nữ đâu, chỉ còn đứa trẻ khoảng 3 tuổi ngủ gục xuống bàn.

Bà Phạm Thị Luôn và đứa cháu "nhặt" Nguyễn Ngọc Tường Vi.
Lúc đó, ông bà chỉ nghĩ chắc mẹ bé bận đi đâu mua gì, một lát sẽ quay trở lại. Ông Chương đưa bé vào trong nhà nghỉ ngơi cho đỡ mệt để chờ mẹ. Nhưng rồi, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, mẹ đứa trẻ không quay lại. Sau nhiều trăn trở, vợ chồng ông Chương quyết định giữ cháu bé lại nuôi, mặc người quen, hàng xóm láng giềng cũng có người can ngăn. Con trai, con gái của ông Chương nhận đứa trẻ làm con nuôi, làm thủ tục khai sinh, đặt cho bé một cái tên rất đẹp - Nguyễn Ngọc Tường Vi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đến nay, Tường Vi đã ở cùng vợ chồng ông Chương được 7 năm, trở thành một phần của gia đình. Đứa trẻ gọi ông Chương, bà Luôn là ông bà nội. Vi đang học lớp 3 tại nhà thờ. Mỗi sáng, cô bé được ông nội cho ăn uống, chở đi học bằng xe đạp.
Vợ chồng ông Chương hiện vẫn mưu sinh bằng xe bánh xèo, bánh khọt. Xe bánh nhỏ hoạt động từ 11 giờ đến 21 giờ mỗi ngày. Ngoài giờ học, Vi tranh thủ phụ giúp ông bà bưng bê đồ ăn cho khách, lau dọn bàn ghế.

Vi hiện đang học lớp 3.
Có người muốn bỏ tiền tỷ để xin cháu về nuôi
Tường Vi là một cô bé hiền lành, lễ phép, hơi nhút nhát và khá thu mình nhưng rất tự lập, tự lo được những việc cá nhân. Kể về cuộc sống từ ngày có thêm cô cháu gái, ông Chương bảo khó khăn cũng nhiều, không kể siết. Có thời điểm không bán được hàng, không có tiền, rồi lúc Vi đau ốm. Nhưng rồi ông bà cố gắng động viên nhau, cứ thế qua ngày. Hôm nào bán được nhiều thì cho cháu ăn ngon hơn, còn hôm nào bán ế thì cả nhà ăn dở một chút.
Ông Chương kể thêm, trước đây, có một đôi vợ chồng ở quận Phú Nhuận (cũ), TP.HCM muốn gửi vợ chồng ông 300 triệu đồng để xin Vi về nuôi. “Vài năm trước, cũng có đôi vợ chồng hiếm muộn ở Mỹ ngỏ ý xin cháu bé. Nếu tôi đồng ý thì người ta sẽ về thuê luật sư làm các thủ tục giấy tờ và đưa bé sang Mỹ. Họ nói nếu đồng ý sẽ cho tôi 50.000 USD (khoảng 1,3 tỷ đồng - PV). Tuy nhiên tôi từ chối vì lương tâm không cho phép”, ông Chương rưng rưng.

Nhiều người muốn xin cháu nhưng ông Chương không đồng ý.

Vi rất thương ông bà, biết phụ giúp nhiều việc trong nhà.
Bà Luôn nhận xét, may mắn là Vi khá dễ nuôi. Đến hiện tại, cháu cũng không đòi hỏi ông bà việc ăn uống hay mua bán gì. Hàng ngày nếu có tiền, ông bà cho cháu 10-20 nghìn đồng để mua đồ ăn đi học. Cơm ông bà nấu, cháu tự biết lấy ăn.
Có lẽ, số phận đã sắp đặt để Vi được trở thành cháu của ông Chương, bà Luôn. Dù còn nhiều khó khăn nhưng khi ở với ông bà, cô bé có cuộc sống vui vẻ, được yêu thương.
Vi nói em muốn gặp mẹ và ba song vẫn muốn được ở cùng với ông bà vì ở với ông bà rất vui. Cô cháu gái rất thương ông bà, thấy bà bán hàng mệt liền chạy lại bóp tay, bóp chân. Vi cũng cảm động khi mỗi sáng được ông chở đi học, khi ốm đau có ông bà chăm sóc.
“Mỗi lần đi nhà thờ, con cầu xin chúa cho ông bà khỏe mạnh. Ông bà đã già, yếu, ông hay ho, bệnh. Ước mơ của con là làm đầu bếp, tự nấu ăn, sau này ông bà không còn nữa thì con sẽ tự nấu được để ăn. Con mong ông bà sống lâu trăm tuổi, mạnh khỏe, ở bên con thật lâu. Sau này lớn con muốn kiếm tiền để nuôi ông bà”, Vi nói.

Mong ước lớn nhất của ông bà là nhìn thấy cô cháu gái nhỏ nên người.
Với ông Chương, bà Luôn, đến thời điểm hiện tại, mong ước của ông bà không gì hơn là có sức khỏe để nuôi cháu được khôn lớn, trưởng thành. Điều khiến ông bà trăn trở là Vi hiện mới học lớp 3, còn mình đã cao tuổi. Mỗi ngày, ông bà đều cố gắng thêm một chút, làm lụng, tiết kiệm, gửi cho cháu gái một cuốn sổ tiết kiệm. Để sau này, khi ông bà không còn nữa thì Vi cũng có một khoản tiền để ăn học.
Bà Luôn cũng nói thêm, sau này, dù vợ chồng bà có mất đi, ngôi nhà sẽ vẫn là một điểm tựa của Vi, nơi em có anh, chị, bố mẹ đỡ đầu. Đó cũng là lý do mà bà muốn giữ cháu, nuôi cháu để coi như Vi có gốc gác, cội nguồn ở đây, sau này ra đời, đi học, đi làm, lập gia đình cũng không bị tủi thân.
Nguồn: Cuộc sống tươi đẹp, Tổng hợp