Tưởng mời tiệc linh đình hết hơn 32 triệu sẽ ghi điểm với cả họ, em dâu không ngờ đến lúc thanh toán lại bị chị dâu phản đòn chỉ bằng một câu nói.
Câu chuyện được chia sẻ trên trang Sohu (Trung Quốc)
Còn một tháng nữa mới đến sinh nhật tròn 60 của bố chồng, vậy mà em dâu của Tống Mẫn đã rục rịch lên kế hoạch hoành tráng: đặt tiệc khách sạn, mời bạn bè, họ hàng đôi bên, bàn tiệc đủ đầy, rượu Mao Đài cũng không thể thiếu. Trong group gia đình, cô em dâu hào hứng đề xuất, bố mẹ chồng thì hết lời khen ngợi "con dâu hiếu thảo". Tống Mẫn im lặng, chỉ nói sẽ tới dự.

Ảnh minh hoạ.
Sự thật là, từ ngày em dâu mang thai, bố mẹ chồng đã chuyển hẳn sang ở cùng vợ chồng em trai. Họ dùng tiền lương hưu để phụ nuôi cháu, chăm một đứa rồi hai đứa, thậm chí còn lên kế hoạch mua nhà cho con trai út để tiện lo cho cháu học hành. Tống Mẫn biết rõ sự thiên vị ấy, nhưng chẳng làm gì được, nhất là khi chồng cô - một người con hiếu thảo - không những không phàn nàn mà còn tự nguyện bù đắp chi phí.
Ngược lại, cô em dâu thì thường xuyên phàn nàn về gánh nặng tài chính. Ngoài những khoản lặt vặt, cô ấy không bao giờ chủ động chia tiền. Bất kỳ khoản nào vượt 200 tệ (hơn 700.000 VNĐ) đều phải chia đôi sòng phẳng với anh trai chồng. Chỉ cần bố mẹ ốm, em dâu liền lên tiếng than thở lương thấp, áp lực cao, mong vợ chồng Tống Mẫn "thông cảm mà gánh giùm".
Đỉnh điểm là gần đây, em dâu thẳng thừng đề xuất: vợ chồng anh cả nên chi hết cho bố mẹ. Tống Mẫn vì chuyện đó mà cãi nhau với chồng đến mức dọa ly hôn, nhưng anh vẫn giữ nguyên quan điểm: "Vì gia đình, bỏ thêm chút tiền cũng đáng".
Và rồi tiệc sinh nhật 60 tuổi của bố chồng chính thức diễn ra, vô cùng hoành tráng, đủ mặt khách khứa, rộn ràng cả hội trường. Năm bàn đầy ắp thức ăn, ai cũng khen ngợi lòng hiếu thảo của em dâu. Để thêm phần long trọng, cô em khéo léo gọi luôn năm chai rượu Mao Đài - loại rẻ nhất cũng cỡ 600 tệ/chai (khoảng 2 triệu VNĐ). Mọi người cười nói tưng bừng, còn bố chồng thì như mở cờ trong bụng vì cô con dâu "có tâm, có tầm".

Ảnh minh hoạ.
Tống Mẫn thì chỉ ngồi yên, lặng lẽ quan sát. Cô và chồng không uống rượu vì còn phải lái xe về, nên không hề "hưởng thụ" mấy chai Mao Đài kia. Nhưng màn chính của bữa tiệc lại diễn ra sau khi mọi người ra về.
Em dâu, mặt hơi đỏ vì rượu, cười nói: "Chị dâu, chị trả tiền hôm nay nha?"
Tống Mẫn ngước nhìn, bình thản đến lạnh lùng: "Em tự ý đặt rượu, không hỏi trước. Chị chỉ đồng ý chia tiền tiệc, mỗi nhà 3.000 tệ (gần 11 triệu VNĐ). Nói rồi, cô chuyển khoản đúng số tiền đã tính từ đầu: 3.000 tệ, không hơn một xu.
Em dâu sốc nặng, nói: "Chị dâu, chị và anh cả lương cao thế cơ mà. Không phải trước giờ mọi chi tiêu đều do chị lo sao? Giờ chị lại..."
Tống Mẫn chỉ cười rồi nhẹ nhàng trả lời : "Đúng, trước kia dù vài trăm hay cả ngàn tệ, chị đều không tiếc. Nhưng từ nay, chị chỉ trả phần của mình. Một xu cũng không thừa".
Cô dứt lời, kéo chồng rời đi. Không giận, không lớn tiếng, chỉ để lại sự bối rối cho cặp đôi "chủ tiệc". Vợ chồng em dâu không ngờ chị dâu lại "quay xe" phũ đến thế, trong khi cả buổi họ ăn to nói lớn, hả hê vì nghĩ chắc chắn anh chị sẽ trả tiền như mọi khi.
Cuối cùng, không muốn mất mặt, họ buộc phải thanh toán toàn bộ hóa đơn 9.000 tệ (hơn 32 triệu VNĐ). Sau hôm đó, Tống Mẫn thay đổi hẳn. Cô học chính xác cách em dâu sống: cái gì cũng chia đôi, rõ ràng từng đồng. Bởi vì cô đã hiểu: nếu người ta sẵn sàng hy sinh phẩm giá để có được tiếng thơm, thì cô cũng có quyền từ bỏ thể diện để bảo vệ ví tiền của mình.
Theo Sohu