Tôi không trách Tuân giấu mình, vì nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sợ.
Tôi làm nhân viên truyền thông cho một công ty nhỏ. Tôi gặp Tuân trong một lần đi làm dự án cùng đối tác, khi ấy anh giới thiệu là freelancer, sống một mình, hơi trầm tính nhưng tử tế và chân thành. Chúng tôi quen nhau rồi yêu nhau được hơn hai năm. Trong suốt thời gian đó, tôi chưa một lần được gặp người nhà anh.
Tôi từng gợi ý nhẹ nhàng rằng nếu anh thật sự nghiêm túc thì một ngày nào đó đưa em về gặp bố mẹ. Anh luôn né tránh, lấy lý do rằng nhà xa, bố mẹ không quen tiếp khách, anh chưa sẵn sàng. Tôi không phải người đòi hỏi nhưng càng ngày càng thấy mình lạc lõng. Mỗi lần Tết đến, bạn bè có đôi có cặp rộn ràng về quê ra mắt, còn tôi thì có bạn trai như không có.
Tôi bắt đầu thấy bất an. Một đêm, tôi gọi cho anh, nghẹn ngào bảo: "Nếu anh còn không muốn công khai em với gia đình thì có lẽ nên chia tay". Tuân im lặng rất lâu rồi anh thở dài, nói rằng cuối tuần này, anh đưa tôi về.
Tôi không vui mừng chỉ thấy trong lòng trĩu nặng. Tôi tưởng mình sắp gặp một gia đình nghèo khó, ngại ngùng, hay một gia cảnh rối ren nên anh xấu hổ không muốn ra mắt. Nhưng không, khi xe anh vừa rẽ vào con đường làng lát gạch đỏ, tôi đã thấy một căn nhà cổ kính bên trong khuôn viên rộng 2-3 nghìn mét vuông. Cửa gỗ, mái ngói cong vút, sân là loạt cây cảnh bonsai và hàng bưởi...

Ảnh minh họa
Tôi đứng sững nhìn ngó xung quanh. Tuân cười khổ: "Đây là lý do anh sợ đưa em về. Nhà anh là trưởng họ của một họ lớn, nhiều phép tắc lắm".
Bố mẹ anh đón tiếp tôi tử tế, lúc nào cũng vui vẻ hỏi han đủ thứ. Chị gái anh hỏi tôi làm nghề gì, quê ở đâu, có biết cúng giỗ không, có sợ việc chăm lo lễ Tết cả họ hàng không? Tôi trả lời gắng gượng, tim đập thình thịch. Bữa cơm diễn ra trong không khí nhã nhặn nhưng tôi không thấy thoải mái.
Trên đường về, Tuân kể: "Trước em, anh từng yêu một người. Cô ấy cũng hoảng sợ khi biết nhà anh như thế. Cô ấy bảo không chịu nổi cảnh làm dâu trưởng, cả họ trông vào, áp lực quá lớn".
Tôi không trách Tuân giấu mình, vì nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sợ. Tôi không biết có đủ sức gánh vác một gia đình quá nhiều quy tắc, lễ nghĩa và kỳ vọng như thế không, chỉ riêng mỗi năm phải tập trung làm 9 cái giỗ to hơn chục giỗ nhỏ là tôi đã thấy hoa hết cả mặt. Tôi yêu anh, yêu con người của anh nhưng gia đình anh, họ hàng anh, cả những mâm cỗ kia thì như một thế giới khác mà tôi không thể đảm đương được. Tôi nên lựa chọn thế nào đây?