Tôi là nữ, 30 tuổi, thấy mình không bình thường. Tôi chưa bao giờ có cảm giác yêu thương hay quan tâm đến bất cứ ai, ngay từ lúc còn nhỏ. Mọi người nói rằng tôi ích kỷ, nhưng tôi thấy mình không thay đổi được dù không muốn chỉ nghĩ cho bản thân. Kể từ lúc còn nhỏ, tôi không có cảm giác quan tâm hay yêu thương bố mẹ, anh trai mình.
Trong 30 năm nay tôi không có nhu cầu muốn hỏi han, quan tâm đến người thân trong gia đình. Bố thường xuyên đánh đập mẹ và anh trai ngay trước mặt tôi, nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác thương xót bất cứ ai trong nhà. Họ hàng cũng vậy, tôi chẳng thấy quan tâm đến ai. Tôi chỉ gọi điện về cho gia đình khi thấy cần có trách nhiệm. Gia đình cấm đoán mọi thứ của tôi và không cho tôi có bạn bè từ ngày còn nhỏ. Tôi không có bạn bè, không biết cảm giác lo lắng cho người khác.

Tôi luôn nghĩ mối quan hệ xã hội chỉ đơn giản là sự cho và nhận, nếu tôi không cho người khác gì thì bọn họ sẽ xa lánh tôi. Tôi không thấy đồng cảm hay cảm thương cho bất cứ ai, dù họ có bị đau đớn như thế nào. Người thân bị bệnh nan y tôi cũng không thể chảy một giọt nước mắt. Gần đây tôi có bạn trai nhưng lại luôn sợ người ta sẽ bỏ mình, bởi tôi chẳng cho anh ấy được điều gì. Tôi rất ghen tuông, sẵn sàng làm tổn thương bất cứ ai muốn lấy anh ra khỏi cuộc đời tôi, dù có là bạn thân hay gia đình của người đó. Tôi mong muốn thay đổi và sống tích cực hơn để có được cảm giác như một người bình thường. Tôi nghĩ mình có vấn đề và cần tìm sự giúp đỡ, mong các bạn tư vấn.
Ngọc Hà
