Khó xử khi anh chị chồng xin cho con gái học đại học sống cùng

Vợ chồng tôi sống ở thành phố được gần mười năm trong căn chung cư rộng 58 m², hai phòng ngủ, mua trả góp từ ngày cưới. Cuộc sống không dư dả nhưng ổn định. Một phòng dành cho vợ chồng tôi, phòng còn lại cho hai con trai đang học tiểu học, ngủ chung từ bé nên cũng quen. Mọi sinh hoạt gói gọn trong không gian đó, chật nhưng bình yên.

Cách đây không lâu, anh chị chồng ở quê gọi điện nhờ vả. Con gái anh chị đang học đại học năm nhất ở thành phố tôi đang sống. Anh chị muốn gửi cháu ở cùng vợ chồng tôi trong thời gian học. Anh chị sợ cháu ra ngoài thuê trọ sẽ hư hỏng, đua đòi, yêu đương sớm; ở cùng người nhà, có người lớn quản lý sẽ đỡ hơn, hơn nữa lúc ốm đau cũng có người quan tâm, chăm sóc. Anh chị cũng tâm sự thật là lên thăm phòng trọ con ở thấy điều kiện quá thiếu thốn, tạm bợ và cảm giác mất an toàn. Anh chị lo vì bé là con gái, nhỡ xảy ra chuyện gì lại hối hận cả đời.


Khó xử khi anh chị chồng xin cho con gái học đại học sống cùng

Nghe qua, tôi hiểu và cũng thấy thương. Ở quê, bố mẹ nào chẳng lo cho con gái lên thành phố một mình. Anh chị nói rất chân tình, không ép buộc, chỉ nhờ “nếu được thì giúp”. Nhưng khi gác máy, tôi bắt đầu thấy nặng lòng. Căn nhà tôi quá nhỏ, không thể để cháu ngủ chung với hai con trai tôi. Còn nếu nhường phòng cho cháu, hai con tôi sẽ phải ra phòng khách ngủ, sinh hoạt đảo lộn hoàn toàn. Cho hai con ngủ cùng vợ chồng tôi thì khá chật chội, bất tiện.

Cháu đang tuổi lớn, có nhu cầu riêng tư, giờ giấc học hành, đi lại khác. Nhà chật, mọi thứ đều va vào nhau: phòng tắm, bếp, chỗ phơi đồ, chỗ học… Chưa kể, nếu cháu có bạn bè tới chơi, hay đi về muộn, ai sẽ là người nhắc nhở? Tôi là thím, không phải mẹ, nói nhiều thì ngại, không nói lại mang tiếng vô trách nhiệm.

Chồng tôi cũng khó xử. Anh hiểu vợ lo lắng nhưng cũng áy náy vì là anh em ruột. Anh nói anh chị chỉ có một đứa con gái, gửi gắm cũng vì tin tưởng. Tôi không phản đối ngay, nhưng thật lòng thấy áp lực. Tôi sợ mình vừa phải gánh thêm trách nhiệm, vừa không làm tròn được vai trò như anh chị mong đợi. Giúp đỡ người thân là điều nên làm nhưng giúp đến mức nào thì vừa? Nếu nhận lời, tôi sợ cuộc sống gia đình mình xáo trộn, con cái thiếu không gian. Nếu từ chối, tôi lại mang tiếng ích kỷ, không biết nghĩ cho cháu, cho anh chị ở quê.

Đến giờ, tôi vẫn chưa trả lời dứt khoát vì chưa tìm được phương án nào phù hợp. Đổi nhà thì tôi chưa nghĩ tới vì chúng tôi sống ở đây đã quen, thấy cũng ổn và “đủ dùng”. Căn hộ của chúng tôi ở khu vực đông đúc, sầm uất, đầy đủ các tiện ích, gần trường học, gần nơi làm, hàng xóm thân thiện, có ý tứ. Hơn nữa giờ giá nhà khá cao, chắc gì đổi nhà, chúng tôi đã tìm được không gian sống phù hợp, thân thiện, hợp ý thế này. Tôi chỉ mới nghĩ tới phương án hay là mời anh chị chồng lên nhà chơi, tiện thể bàn bạc xem sắp xếp cho cháu thế nào, cũng là để anh chị nhìn kỹ căn nhà của chúng tôi. Nhưng tôi vẫn thấy sao sao, không được ổn lắm. Mong nhận được lời khuyên từ mọi người.

Thanh Điệp




Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *