Đồ trong nhà hỏng, mẹ chồng lại đổ lỗi cho tôi

Tôi lấy chồng được ba năm, có một bé trai hai tuổi. Mẹ chồng tôi là người ích kỷ, lời nói hay thay đổi, rất kỹ tính, chuyện không có cũng có thể nói thành có. Mẹ không mở lòng với tôi, nhiều lúc tôi cảm giác mình còn không bằng một người họ hàng nào đó của mẹ. Cuộc sống chung khiến tôi thường xuyên bí bách, buồn tủi và có lúc chỉ muốn ôm con rời khỏi gia đình này.

Từ khi con còn nhỏ, ngày nào tôi cũng phải nhìn sắc mặt của mẹ. Ánh nhìn ấy khiến tôi thấy mình như một gánh nặng trong nhà. Mẹ luôn cho rằng mình đúng, tốt, mọi điều xấu đều quy về tôi và gia đình tôi. Lời nói của mẹ nhiều khi như dao cứa, không bao giờ đặt mình vào vị trí của người khác; hôm nay đúng có thể thành sai, ngày mai sai lại thành đúng. Tôi ở nhà chăm con, có nhận làm thêm và phụ mẹ việc nhà. Mẹ thương cháu nhưng hễ cháu có chuyện gì dù rất nhỏ, người bị trách mắng đầu tiên vẫn là tôi. Con vấp té nhẹ tôi cũng bị nói là hời hợt, vô ý. Muỗi đốt con một nốt, tôi cũng bị mắng. Con ăn dễ ói, mỗi lần ói là tôi lại bị chì chiết. Trong khi những lúc mẹ trực tiếp giữ cháu, gặp tình huống tương tự thì lại không hề bị trách.


Đồ trong nhà hỏng, mẹ chồng lại đổ lỗi cho tôi

Từ ngày về làm dâu, tôi rất muốn gần gũi với mẹ nhưng không được. Tôi mua đồ ăn cho mẹ thì mẹ chê dở, không muốn ăn vì sợ “mang tiếng ăn đồ con dâu”, còn người khác cho thì bà lại vui vẻ nhận. Mẹ hay nói bóng gió chuyện con dâu nhà người ta, rồi luôn giữ khoảng cách với tôi. Đồ đạc trong nhà dùng lâu ngày hư hỏng cũng bị quy là từ ngày tôi về nên mới vậy, dù tôi không hiểu vì sao lại hỏng.

Thời gian sau sinh, tôi bị stress nặng vì áp lực nuôi con và vì những lời nói xỉa xói của mẹ. Ngày nào tôi cũng nghe những câu như: từ khi hai mẹ con về thì điện nước tăng, đồ đạc mau hư, đi tới đâu là phá tới đó. Con tôi tròn trịa nhưng mẹ vẫn chê sữa tôi nóng, con không mập. Tôi ăn uống bồi bổ để có sữa, mẹ lại nói chỉ cần uống nước là đủ. Chồng mua đồ cho tôi ăn thêm, tôi cảm nhận rõ sự khó chịu của mẹ.

Ở chung, mẹ có giữ cháu giúp tôi nhưng luôn trong trạng thái bực bội, liên tục hỏi tôi làm xong việc chưa, rồi nói tôi không làm gì trong nhà. Tôi vừa chăm con vừa làm thêm, lại lo việc nhà, không thể lúc nào cũng soi từng ngóc ngách theo cách của mẹ. Có lúc tôi đề nghị để mẹ nghỉ, tôi làm thay, mẹ không chịu, vừa làm vừa khó chịu rồi trách tôi không làm gì.

Trước đây, mẹ cũng không muốn tôi đưa con về ngoại hay đi đâu. Mỗi lần tôi đưa bé về ngoại một chút là mẹ tỏ thái độ, nói đi chơi cho đã rồi về quậy; đi chợ còn bị khó chịu, huống chi đi chơi. Mẹ thường làm tôi mất mặt trước cha chồng và chồng, may mắn là chồng tôi hiểu và biết rõ tính mẹ. Con tôi trước 18 tháng tuổi hễ ra ngoài là bị nói nắng, chiều thì nói muỗi, nói chung ở nhà cho “lành”.

Hiện tại tôi cho con đi học và chuẩn bị đi làm lại. Thời gian đầu con đi học cũng là lúc mẹ gây áp lực, muốn tôi ở nhà giữ cháu. Tôi không muốn cho con đi học sớm nhưng buộc phải làm vậy vì con ở nhà bị chiều quá, xem tivi nhiều và công việc của tôi không thể làm tại nhà mãi. Con hơi bướng thì mẹ lại nói giống nhà tôi, còn cái gì tốt đẹp thì luôn là của nhà mẹ.

Tôi cảm thấy áp lực và mệt mỏi. Tôi sống hiền lành, chăm con, làm thêm, phụ việc nhà nhưng vẫn không hiểu vì sao lại bị ghét đến vậy. Có lẽ vì tôi không khéo miệng, không biết lấy lòng mẹ chồng. Lâu ngày bị dồn nén cảm xúc, tôi dễ bực tức. Nếu không có chồng hiểu và đứng về phía mình, có lẽ tôi đã ôm con bỏ đi từ lâu. Tôi biết mình không sống sai với lương tâm nhưng mẹ chồng không mở lòng, không xem tôi là người trong nhà. Tương lai vợ chồng tôi sẽ ra riêng, nhưng hiện tại tôi kiệt sức vì sống trong một môi trường thiếu sự dung hòa.

Nhà lẽ ra phải là nơi bình yên để hồi phục sau những mệt mỏi ngoài xã hội, nhưng khi tổ ấm không còn ấm áp, tôi thật sự không biết mình còn có thể chịu đựng đến bao giờ.

Quỳnh Như




Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *