Cưới tôi bằng được sau đó anh chẳng quan tâm

Chúng tôi biết nhau từ thời còn sinh viên, khi ra trường mỗi người một nơi nhưng vẫn giữ liên lạc. Anh yêu cô bé cùng công ty, yêu nhau được hai năm thì cô ấy có người mới. Anh đau khổ níu kéo nhưng không được. Anh tâm sự lúc nào cũng nghĩ tới cô ấy, không ăn, không ngủ được, dần bị trầm cảm và về quê trị bệnh nửa năm. Sau khi ổn định tinh thần, anh đã lập kế hoạch cho cuộc sống tốt hơn, khi đó anh tâm sự với tôi nhiều hơn.

Một năm sau anh ngỏ lời yêu tôi. Tôi e ngại vì trước anh quá nặng tình, giờ tôi có thể là chỗ thế chân khi anh đang trống trải. Mưa dầm thấm lâu, sau những lời thuyết phục và hành động của anh, tôi đã đồng ý. Anh là người lo làm ăn, không nhậu nhiều, không hút thuốc, đó là điều tôi hằng mong muốn ở người chồng tương lai.


Cưới tôi bằng được sau đó anh chẳng quan tâm

Sau hai năm chúng tôi quyết định đám cưới. Cưới xong tôi bị hụt hẫng vì anh là người vô tâm, nhưng tôi không nghĩ anh vô tâm đến vậy. Mỗi lần giận tôi, anh đều im lặng, mặc kệ tôi hỏi han tới cỡ nào, cũng chẳng để ý tôi khóc sưng húp mắt, giống như tôi là kỳ đà cản mũi anh vậy. Để khắc phục tình trạng này, tôi đã bàn với anh về ở chung với bố mẹ cho đỡ tiền nhà, anh cũng đồng ý. Ở chung sướng hơn, đi làm về có cơm ăn, không phải nấu, ăn xong cầm điện thoại bấm cho đến 23h. Tôi đã góp ý là ngày đi làm, buổi tối về dành thời gian cho gia đình. Anh nói ngày không được chơi, tối về phải xả tress.

Thực sự anh không hề quan tâm đến tôi, người phụ nữ bên cạnh, mọi việc tôi có thể tự nguyện làm cho anh vui, anh nhờ tôi cũng ngoan ngoãn làm để anh đỡ mệt. Đến khi tôi muốn nhờ lại, anh tỏ thái độ khó chịu. Một lần cãi nhau anh đã nói anh không phải là ôsin của tôi. Tôi suy nghĩ rất nhiều, có phải do bản thân không tinh tế hay anh chưa đủ yêu thương?

Ngọc Quyên




Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *